(VnExpress) - Tôi thấy tủi thân mỗi tối lên giường đi ngủ, nằm cạnh chồng mà giống như một người bạn thuê chung nhà trọ. Tôi không phải là người không tự tin về nhan sắc, không phải là phụ nữ không sắc màu để không thể điểm tô sự thi vị cho cuộc sống vợ chồng, ấy vậy mà... (Thủy)
From: Thủy
Subject: Gui toa soan: Nhieu dem toi cam thay co don giua hai nguoi dan ong.
Subject: Gui toa soan: Nhieu dem toi cam thay co don giua hai nguoi dan ong.
Thật nực cười, tôi một người vợ trẻ, một người mẹ trẻ, sống đầy đam mê, dành trọn tình yêu cho chồng, cho con trai, nhưng nhiều đêm tôi cảm thấy mình cô đơn quá khi nằm giữa hai người đàn ông tôi thương yêu nhất.
Không biết tôi có nhận được sự đồng cảm nào từ độc giả của VnExpress nếu như bài của tôi ưu ái được đăng? Nhưng nếu không thì cũng như bao người, một lần được trải lòng cho nhẹ bởi mình không biết phải tâm sự cùng ai!
Nếu tôi nói "tôi thèm sex" thì đó có được coi là chuyện bình thường không khi cuộc sống vợ chồng của chúng tôi hầu như không có chuyện đó? Ngay sau khi cưới tôi đã mang bầu, cuộc sống thiếu sex đôi khi là hiển nhiên vì tâm lý ai cũng lo ngại cho sự an toàn của em bé, nhưng với tôi là một chuỗi những ngày khô khan buồn tẻ.
Nhiều khi thấy tủi thân quá tôi nói với chồng "đâu phải cứ nhất thiết là phải làm chuyện đó mà mình sợ, chúng mình chỉ vuốt ve cho đỡ nhớ nhau thôi". Câu trả lời là một sự từ chối thẳng thừng "thôi, anh sợ lắm". Tôi ngậm ngùi phần vì sợ chồng không chịu nổi sự kiềm chế, phần cũng thấy tủi thân vì cảm thấy mình không còn đáng yêu nữa, nhưng cũng cố an ủi mình "rồi mọi chuyện sẽ qua"...
Tới khi mẹ tròn con vuông và hết thời gian kiêng cữ, tôi lại tiếp tục nhận được sự "e dè" của chồng với lý do "anh sợ mang em mang bầu trong thời điểm này là không tốt". Tôi nói với chồng "mình sẽ sử dung biện pháp tránh thai", nhưng tất cả những biện pháp tôi đưa ra đều có lý do để chồng tôi bác bỏ vì "nó sẽ ảnh hưởng tới...".
Tôi im lặng và đặt thật nhiều câu hỏi, nhưng để mình không rơi vào trạng thái bế tắc tôi đã quyết định lờ đi xem tình hình thế nào. Tôi im lặng đồng nghĩa với chuyện chồng tôi không lên tiếng, không nói chuyện về chủ đề đó, không một cử chỉ âu yếm, không một lời nói yêu thương... Tôi thắc mắc thì chồng tôi nói: "Anh không phải là người lãng mạn nên không thể nói những lời hay ý đẹp được".
Tôi có hỏi lại: "Vậy theo anh thì em sẽ cảm nhận tình yêu của anh như thế nào khi lời nói cũng không mà cử chỉ cũng không?". Chồng tôi trả lời: "Vợ chồng cần có bao nhiêu chuyện phải làm, phải lo cho tương lai chứ không chỉ chỉ có mỗi chuyện ấy".
Thuyết phục bằng lời không được tôi tìm những bài báo có liên quan, ví như nếu không quan hệ vợ chồng đều đặn sau này người đàn ông dễ mắc những căn bệnh như ung thư tiền liệt tuyến, hoặc sẽ là những bài tập thể dục hữu ích giúp lưu thông máu..., nhưng tất cả đều vẫn là sự im lìm.
Lòng tự ái của một người phụ nữ không cho phép tôi lên tiếng về chuyện đó nữa, tôi cảm thấy tủi thân mỗi tối lên giường đi ngủ, nằm cạnh chồng mà giống như nằm cạnh một người bạn cùng thuê chung một căn nhà trọ. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi cuộc sống vật chất của chúng tôi cũng tương đối đầy đủ, sống riêng không phụ thuộc vào ai, tôi cũng không phải là người không tự tin về nhan sắc, không phải là phụ nữ không sắc màu để không thể điểm tô sự thi vị cho cuộc sống vợ chồng, ấy vậy mà...
Nhiều đêm mất ngủ, tôi khóc cho thỏa mãn cái sự tủi thân của người con gái, tôi trở nên lầm lỳ hơn và khô khan hơn. Khoảng tháng một lần, nhiều lắm là ba..., bù cho những tháng không có gì, tôi không còn hứng thú nữa vì cho rằng đó chỉ là một sự thương hại không hơn không kém. Cuộc sống ngày càng tẻ nhạt, tôi cũng không còn muốn cố gắng cứu vãn nữa. Và tôi đang cố phải chấp nhận cuộc sống vợ chồng không có sex.
Nếu như vinh dự được đăng, tôi muốn nói quan điểm của tôi về chuyện đó đối với chị em phụ nữ. Tôi tự nhận thấy bản thân tôi không có gì bất thường khi có nhu cầu đó. Thứ nhất nó sẽ là cách tốt nhất giúp chúng tôi giảm stress. Thứ hai nó giúp chúng tôi cảm thấy cuộc sống vợ chồng thực sự cần có nhau. Thứ ba đó là cách giải quyết những bất đồng nhanh nhất của hai người. Thứ tư làm cho chúng tôi thấy chúng tôi thật sự đáng yêu và chúng tôi rất phụ nữ. Và điều quan trọng nữa là giúp chị em chúng tôi làm chậm quá trình lão hóa của bản thân.
Vậy, hỡi các ông chồng, đừng để vợ mình cảm thấy xấu xí như tôi vì câu nói cuối cùng cho chuyện này với chồng tôi là "từ nay em sẽ nghĩ rằng em là người phụ nữ không đáng được yêu". Và không biết trên cuộc đời này có ai có chung cảnh ngộ như tôi không?
Cảm ơn quý tòa soạn!
Thủy
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét